Chương 27. Sao Cậu Lại Cười
Sắc mặt Lâm Hạ hơi đỏ bừng, có chút xấu hổ nhưng vẫn gật gật đầu, bảo Trương Thắng ngồi xuống trước.
Không khí trong phòng đóng băng ngay lập tức.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến muộn. Bếp tích hợp của tôi đang được lắp đặt tại cửa hàng B6-11 ở đây. Tôi ghé qua xem thử...”
Trương Thắng dường như không cảm thấy xấu hổ, mà cười cầm lấy thực đơn trên bàn: “Bạn học Lâm, bạn học Trương, các cậu có gọi món không? Gọi món trước nhé? Gọi món trước...”
“Bạn học Trương, cậu thích ăn gì?”
“Haha, ăn gì cũng được. Trước đây tôi đã từng ăn nhiều đồ Tây, ăn đến ngán…”
“...”
Thường xuyên ăn đồ Tây sao?
Ăn tới ngán?
Đời này cậu đã ăn đồ tây bao nhiêu lần rồi?
Ba lần?
Thấy dáng vẻ “ra vẻ” của Trương Thắng, Trương Phán Phán cảm thấy chán ghét trong lòng, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn khó tả.
Cảm giác buồn nôn này khiến cô theo bản năng muốn rời khỏi đây, như thể Trương Thắng là một thứ hôi thối gây nôn mửa nào đó, sợ bị ô nhiễm, nhưng sau khi thấy Lâm Hạ gật đầu với Trương Thắng, Trương Phán Phán quyết định ở lại.
Cô không biết tên ghê tởm Trương Thắng này đã cho Lâm Hạ ăn gì để khiến Lâm Hạ...
Không thể để cho Trương Thắng hủy hoại Hạ Hạ!
Nghe nói cha mẹ của anh chàng này đã chết hết, hắn còn nợ nước ngoài hai triệu!
Trong lòng cô nghĩ như vậy, bèn cố ý tới gần Lâm Hạ một chút, lén nắm lấy tay Lâm Hạ, ám chỉ gì đó với Lâm Hạ.
Nhưng Lâm Hạ tựa hồ không chú ý tới ám chỉ của Trương Phán Phán mà nhìn cô:
“Phán Phán, chiều nay cậu không có việc gì ở “Thịnh Thế Entertainment” sao? Cậu đã hẹn với ai đó đi ăn tối chưa? Nếu không thì cậu đi trước ...”
“Không sao, không sao, hắn chỉ là một con cóc không tự giác... Mình rõ ràng không thích hắn nhưng hắn cứ mặt dày dính lấy, thật ghê tởm...” Trương Phán Phán liếc nhìn Trương Thắng đang gọi món ăn rồi nói tiếp.
“Có một vài tên con trai đọc quá nhiều tiểu thuyết, thật sự không biết thân biết phận. Họ luôn nghĩ rằng mình có thể phản công và đạt đến đỉnh cao của cuộc đời. Thực tế là... bỏ đi!”
“Phán Phán...”
Lâm Hạ tự nhiên nghe được âm điệu trong lời nói của Trương Phán Phán, nàng cau mày.
Cô muốn giải thích rằng hôm nay hẹn Trương Thắng chỉ để hỏi Trương Thắng một chuyện, cũng không phải lộn xộn gì, nhưng hiện tại nói ra trước mặt Trương Thắng lại khó tránh khỏi có chút biến khéo thành vụng.
Cô thở dài trong lòng, hôm nay trùng hợp thật sự không đúng chỗ.
“Bình thường thôi, người trẻ tuổi bây giờ là thế mà. Xuân tâm nhộn nhạo rất bình thường, thanh xuân mà...Có điều cũng không cần quơ đũa cả nắm thế, cũng sẽ có mấy thanh niên ưu tú, nếu bỏ lỡ tương lai sẽ hối hận không kịp...”
Trương Thắng gọi đồ ăn xong, tự nhiên là nghe ra lời nói của Trương Phán Phán, thoáng suy đoán thì biết Trương Phán Phán muốn làm gì.
Hắn nở nụ cười, cảm thấy sự cảnh giác này của Trương Phán Phán rất đáng yêu, giống như em gái hàng xóm nhà bên vậy.
Sau khi Trương Phán Phán nghe Trương Thắng nói, bản năng lại cảm thấy rất khó chịu, không hiểu sao có chút cảm giác thẹn thùng, luôn cảm thấy người này đứng ở lập trường của một trưởng bối.
Tính chơi trò gì đây?
Vốn muốn chửi bới Trương Thắng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng cô lại nuốt xuống.
Cô thực sự không muốn tiếp xúc với một người như Trương Thắng.
“Bạn học Trương, cậu... nghe nói gần đây công việc làm ăn của cậu rất tốt.”
Lâm Hạ vốn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Trương Thắng, lấy tài liệu cho cuốn sách mới của cô, nhưng Trương Phán Phán ở chỗ này, Lâm Hạ ý thức được mình không nên tuỳ tiện đào lại vết sẹo trong quá khứ của Trương Thắng.
Nhưng hôm nay Trương Thắng đến, cô ý thức được xảy ra chút tình huống nhỏ, kêu hắn về cũng không được mà bỏ hắn sang một bên có vẻ không hay, nên cô chỉ có thể tán gẫu khách sáo với Trương Thắng.
“Ha, cũng không phải là tốt lắm! Tôi chỉ đang cố gắng kiếm chút tiền học đại học, sau đó thuận tiện kiếm miếng cơm…”
“Ồ!”
Câu trả lời của Trương Thắng kết thúc bằng chữ “Ồ” của Lâm Hạ, ngay sau đó cả phòng lại trở nên im lặng.
Lâm Hạ không phải là người có thể tìm được chủ đề nói chuyện.
Im lặng một lúc, Trương Phán Phán bắt đầu trò chuyện với Lâm Hạ.
Cô trò chuyện với Lâm Hạ về số tiền cô đã tiêu trong tháng này, đã tham dự bao nhiêu buổi hòa nhạc, mỹ phẩm và quần áo, về triển lãm truyện tranh, về “Thịnh Thế Entertainment”...
Trương Thắng bị Trương Phán Phán đẩy sang một bên giống như một người ngoài cuộc không thể hòa hợp.
Sau khi ăn cơm, Trương Thắng tự mình ăn, ánh mắt lại nghiêm túc nhìn chằm chằm Trương Phán Phán, trong đầu nhanh chóng nhảy số.
Chợt hắn nảy ra ý tưởng sau khi trả hết nợ thì thành lập công ty giải trí để làm phim giải trí ...
Sau tất cả...
Cuốn tự truyện tương lai của hắn cũng không thể tìm người tùy tiện quay mà phải có chất lượng ngang bằng với bộ phim “Hạnh Phúc Gõ Cửa” kia.
Càng nghĩ càng thấy khả thi, thậm chí hắn còn nghĩ đến việc bắt đầu điều tra thị trường giải trí thế giới sau bữa trưa.
Nếu có thể tự bước chân vào ngành này thì...
Trương Thắng mỉm cười, đẩy kính lên và cong khóe miệng.
“Sao cậu lại cười!”